Có những lúc, bạn muốn tìm một bộ phim để quên đi cảm giác cô đơn, nhưng rồi lại chẳng biết bấm play vào đâu. Những bộ phim tình cảm quá ngọt ngào đôi khi khiến ta thêm tủi thân, còn những phim quá bi kịch lại có thể kéo tâm trạng ta xuống vực sâu. Từng là một người hay “chữa lành” bằng phim ảnh, tôi nhận ra rằng không phải cứ xem phim vui là sẽ hết cô đơn. Đôi khi, điều ta cần lại là một bộ phim thấu hiểu và vỗ về cảm xúc ấy, để ta biết rằng mình không hề đơn độc. Và nếu bạn đang trong tâm trạng ấy, tôi muốn gợi ý cho bạn vài bộ phim tình cảm hay có thể là người bạn đồng hành tinh thần.
Tôi nhớ có một giai đoạn mình cảm thấy lạc lõng giữa Sài Gòn nhộn nhịp. Tối đó, tôi tình cờ xem “Lost in Translation” (Lạc lõng ở Tokyo). Bob và Charlotte – hai con người xa lạ, cô đơn trong chính cuộc hôn nhân và sự nghiệp của mình, tìm thấy nhau ở một khách sạn Tokyo xa lạ. Họ không yêu nhau theo kiểu lãng mạn mãnh liệt. Họ chỉ… có nhau. Cùng đi uống rượu, cùng im lặng ngắm thành phố, cùng trốn chạy khỏi những bữa tiệc ồn ào. Bộ phim ấy như một cái ôm nhẹ nhàng nói với tôi rằng: “Cô đơn không có gì sai cả, và đôi khi, ngay cả trong nỗi cô đơn, ta vẫn có thể tìm thấy một sự kết nối.” Cái kết với lời thì thầm bí mật và nụ cười an nhiên của họ đã khiến tôi thấy ấm lòng một cách lạ kỳ.
Nếu bạn đang cô đơn vì cảm thấy mình “khác biệt” và không ai hiểu, hãy thử xem “Amélie” (Cô gái tên Amélie). Cô gái Amélie sống trong thế giới đầy tưởng tượng của riêng mình, với những niềm vui nhỏ bé kỳ lạ. Cô cô đơn, nhưng cô không tuyệt vọng. Cô tìm cách mang lại hạnh phúc nhỏ nhoi cho những người xung quanh, và rồi tình yêu cũng gõ cửa trái tim cô theo cách bất ngờ nhất. Phim này là một liều thuốc tinh thần tuyệt vời. Nó nhắc nhở ta rằng, sự tử tế với người khác và dám bước ra khỏi vỏ ốc có thể là cách đẹp đẽ nhất để chữa lành chính mình. Xem xong, bạn sẽ muốn ngắm nhìn thế giới xung quanh bằng một đôi mắt tò mò và dịu dàng hơn.

Còn nếu nỗi cô đơn của bạn xuất phát từ một mối tình cũ, từ cảm giác “giá như” và tiếc nuối, tôi nghĩ “500 Days of Summer” (500 ngày yêu) có thể giúp bạn. Phim không an ủi bạn bằng một cái kết có hậu. Ngược lại, nó thẳng thắn chỉ cho bạn thấy rằng: đôi khi hai người không đến được với nhau, đơn giản vì họ không cùng nhìn về một hướng. Tom nghĩ Summer là “một nửa” định mệnh, nhưng với cô, anh chỉ là một chương trong cuốn sách. Xem xong, bạn có thể sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Bởi nó giúp bạn phân biệt được giữa “tình yêu với một người” và “tình yêu với hình bóng mình tạo ra về người đó”. Nó khiến bạn chấp nhận rằng, có những thứ kết thúc là điều tốt, để dành không gian cho một khởi đầu mới phù hợp hơn.
Vậy, đâu là điểm chung của những bộ phim tình cảm hay dành cho người cô đơn? Theo tôi, chúng thường có ba đặc điểm:
- Không tô vẽ một thế giới màu hồng: Chúng thừa nhận sự cô đơn là một phần của cuộc sống, không phải thứ gì đó đáng xấu hổ. Nhân vật chính có thể cô đơn, nhưng họ vẫn sống, vẫn trải nghiệm và dần tìm thấy ý nghĩa.
- Tập trung vào sự tự trưởng thành: Tình yêu trong những phim này thường không phải là “cứu cánh”. Nó là thứ đến một cách tự nhiên, sau khi nhân vật đã học cách sống hòa hợp với chính mình. Thông điệp là: Hãy ổn định khi ở một mình trước đã, rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến.
- Mang lại cảm giác đồng cảm, không phải thương hại: Bạn xem và thấy mình trong đó, nhưng không cảm thấy bị đẩy sâu vào hố đen. Bạn được an ủi rằng có người hiểu, và được khích lệ để nhìn về phía trước.
Vì vậy, nếu hôm nay bạn đang thấy lòng mình trống vắng, thay vì lướt mạng xã hội một cách vô thức, hãy thử chọn một trong những bộ phim trên. Chuẩn bị cho mình một tách trà ấm, một chăn mền thật êm, và cho phép bản thân được đồng cảm, được thấu hiểu. Đôi khi, cô đơn không phải là căn bệnh cần chữa, mà là khoảng lặng cần thiết để ta lắng nghe chính mình. Và những bộ phim hay sẽ là người bạn im lặng, cùng bạn đi qua khoảng lặng ấy một cách nhẹ nhàng nhất.sextop1